
Có 3 đứa con trai, một người con gái, nhưng mẹ già phải “ra đi” một mình trong căn nhà thuê
Cuộc sống lúc về già của bà Lựu khiến chúng ta phải suy ngẫm. Con cái có cũng như không khi chẳng ai để mắt tới mẹ già. Bà cụ một mình lủi thủi với cuộc sống cô đơn và rồi chết đi không ai biết.
Bà Lựu có 3 người con trai và một người con gái. Con trai cả đi lính ở miền Nam sau khi xuất ngũ ở lại trong đó làm việc. Gia đình anh cả cũng đã ổn định, có nhà, có xe riêng.
Người con trai thứ 2 phụ vợ kinh doanh. 2 vợ chồng có một siêu thị trái cây lớn ở trung tâm thành phố, thu nhập hàng tháng khá cao.
Đứa con trai thứ 3 ở trong căn nhà tập thể. Đây là nơi mà ông bà Lựu sống từ trước đó. Cùng sống một nhà nhưng cậu thứ này chẳng đoái hoài chăm sóc bà.
Cô con gái đã đi lấy chồng. Giờ đây có cuộc sống riêng nên thường xuyên vướng bận chuyện con cái và cơm áo gạo tiền.
Năm 30 tuổi, chồng bà Lựu đột ngột qua đời, một mình bà chăm sóc nuôi dạy 4 đứa con thơ. Ngôi nhà hiện tại là nơi ở của người con thứ 3.
Sinh nhật lần thứ 80 của mình, con cái và cháu chắt về quê tổ chức cho cụ một bữa tiệc hoành tráng, cả làng hầu như đến dự gần hết. Thế nhưng bữa tiệc chưa tàn, bà cụ đột nhiên bị đột quỵ phải đưa đi bệnh viện điều trị gấp.
Những ngày sau đó, bà Lựu chỉ có thể nằm bất động trên giường không thể cử động được. Cũng từ sự việc này, sự “hiếu thảo” của các con bà mới bắt đầu lộ diện.
Khi bà nằm viện, các con bà đổ trách nhiệm lên đầu nhau. Cậu cả bảo công việc ở Nam rất bận rộn; người con thứ 2 lại nói rằng việc kinh doanh của gia đình tất bật chẳng thể nhờ được ai nên không thể chăm sóc mẹ được; cô con gái lại nói rằng bản thân còn vướng bận chuyện chồng con, nên phải bàn với gia đình nhà chồng đã.
Ai cũng có lý do riêng để từ chối việc chăm sóc cụ bà 90 tuổi. Giờ đây trách nhiệm thuộc về cô con dâu thứ 3, khi họ cùng sống chung trong một căn nhà. Mỗi tháng các anh, các chị sẽ trợ cấp 1.000 nhân dân tệ để vợ chồng chú 3 chăm sóc mẹ già.
Thế nhưng việc chăm sóc một cụ bà chẳng hề dễ dàng với cô con dâu thứ này, nhất là những lúc bà Lựu tè dầm. Bản thân cô chưa làm công việc này bao giờ, lại càng không phải mẹ đẻ của mình nên việc chăm sóc một người không cùng huyết thống sẽ chẳng thể nào toàn tâm toàn ý.
Vì thế cô đã dùng 1.000 nhân dân tệ để thuê nhà và dùng thuê osin, tiền ăn hằng ngày cho bà Lựu. Vì không tìm được giải pháp nào thích hợp hơn nên anh em trong nhà đồng ý phương án của cô chú 3.
Sau khi bà Lựu chuyển đến nhà thuê, ngoại trừ con gái của bà đến thăm mẹ 2 tuần một lần và giúp bà tắm rửa, dọn dẹp thì bóng dáng của các cậu con trai chẳng thấy đâu.
Vào một ngày nọ, bà Lựu qua đời khi với tay lấy cốc nước thì chẳng may sơ ý đập đầu xuống đất. Bà mất khi bà giúp việc chạy ra ngoài chợ mua rau, còn các con bà ai cũng bận với cuộc sống riêng.
Bà cụ ra đi, nhiều người lớn tuổi trong làng thở dài ngán ngẩm.