
Xót thương hoàn cảnh của cụ bà 80 tuổi sinh ra trong nạn đói, lang thang cơ nhỡ từ nhỏ: Chiếc xe đẩy, củ sắn luộc là tất cả những gì bà có
Bà Bùi Thị Cư sinh ra trong nạn đói năm 1945, quê ở Nam Định. Bà không có gia đình từ nhỏ, lớn lên chẳng nhớ nổi mặt mẹ cha. Giờ đây ở tuổi xế chiều, bà Cư lủi thủi một mình với cuộc sống cô độc nhưng vẫn phải gồng lên kiếm cái ăn mỗi ngày.
Ngay từ khi sinh ra, bà Bùi Thị Cư cũng có cha, có mẹ như bao đứa trẻ khác. Thế nhưng chưa kịp biết nói để gọi hai tiếng mẹ, cha thì bố mẹ bà đã ra đi vĩnh viễn.
Chẳng có anh chị em, bà Cư được một người bác họ mang về nuôi cho qua ngày đoạn tháng. Bà chưa kịp lớn lên thì người bác này cũng qua đời. Từ đó bà Cư trở thành đứa trẻ lang thang, bươn chải đủ mọi việc để mưu sinh.
Cũng trong một lần đi mò cua, bắt ốc, bà bị trượt chân ngã nên phía bên người trái bị tổn thương nặng. Cũng vì mặc kệ nên giờ đây tay chân của bà trở nên yếu ớt hẳn.
Vì sức khỏe ốm yếu nên bà Cư cũng chẳng nghĩ tới việc lập gia đình. Thanh xuân của bà là gắn liền với con cua, con ốc. Ai thuê gì làm nấy, nếu như ngày nào đó không có gì làm thì bà phải nhịn đói.
Khi lớn lên một chút, bà Cư lại cùng những người phụ nữ không có ruộng đất trong làng đến các huyện vùng núi Lào Cai để hái chè thuê. Làm việc quần quật nhưng cũng chỉ đủ cơm ngày 3 bữa. 20 năm sau, bà Cư được chính quyền mời về quê hương và được mạnh thường quân hỗ trợ dựng cho căn nhà tạm làm chỗ trú mưa, trú nắng.
Cuộc sống cô độc tuổi về già của bà Cư chẳng có nổi một thứ tài sản gì đáng giá. Trong nhà chỉ có chiếc xe đẩy cũ mèm là thứ đồ quý giá nhất của bà và vài 3 củ sắn, củ khoai để ở cuối góc giường.
Dù đã 80 tuổi, nhưng hằng ngày bà Cư đều đi chợ mua vài củ khoai, củ sắn. Sau đó 4h sáng dậy luộc và cắt khúc bỏ lên xe đẩy mang ra chợ bán.
Giờ đây bà Cư cũng được chính quyền trợ cấp cho 405.000 đồng mỗi tháng cũng phần nào giúp cuộc sống của bà đỡ khổ.
Suốt cả cuộc đời chật vật vì miếng cơm manh áo, giờ đây bà Cư cũng chỉ mong bản thân có đủ cái ăn, căn nhà lành lặn để có thể sống qua ngày./.
Tổng Hợp